About Me

BỒ HÒN ĐẮNG ƠI!

Trời cao thấu tỏ lòng người
Trời buồn ba phút, mặc người tự do
Khuyên răn:chẳng giữ chẳng lo
Như môn nước đổ, tự khô ráo liền

Khác nào muông thú tự nhiên...
Đam mê nhục tính..., bạc tiền..., lợi danh...
Gương đeo: đẳng cấp đàn anh
Đổ tường tam, tứ, rành rành công khai...
Biết chi tốt, xấu, đúng, sai
Trẻ thơ: cập nhật chiêu bài đàn anh
Thanh thiên, bạch nhật rỏ rành
Đối đầu niên kỷ: Tung hoành mê đam
Tăng đà dục tính, gian tham...
Giết người cướp của, dã man khắp cùng...
Đồi trụy đã biến sầu chung,
Ngàn "trinh" thanh nữ, may chừng: còn hai
Nam thanh nữ tú bá vai
Lần rờ mọi chốn trong ngoài... khui trinh...
Trọn trao cạn hết tâm tình
Thời gian nhàm chán, vung mình rẩy xa...
Đã rồi mang họa về nhà,
Họa vô đơn chí... đậm đà đắng cay
Họa vô đơn chí... sao đây?
Nỡ lòng nào đuổi vì mày là con
Danh cha, danh mẹ đâu còn
Sanh con mà ngậm bồ hòn đắng ơi!
Làm sao ém nổi đây trời
Mắng rằng: sao chẳng vâng lời mẹ cha
Muôn nghìn trường hợp xảy ra...
Phá thai ém dấu, mẹ cha khỏi rầy...

**************
Luống công giáo dục đêm ngày
Dạ vâng,lừa dối mẹ, thầy bấy lâu...
Lúng sâu dịch cúm, giải sầu
Cũng vì hậu quả lần đầu, phá trinh
Gái, trai mơ mộng... chung tình
Cơn lên: bồng bột xâm mình vì yêu
Nội nông giao cảm cố liều
Qua rồi mới thấy tình yêu vụng về
Thương thân trai gái vùng quê

Đi tìm công việc, dính nghề dục dâm
Mượn cây bút viết không nhầm
Khỏi nhà trai giá, một mâm, một gường…
Làm sao lửa khỏi bén rơm
Giờ cha mẹ biết thì cơm cạn rồi
Trời ơi! rồi lại trời ơi!
Làm sao kể xiết tội đời phô trương
Cá không ăn muối cá ươn
Con xa cha mẹ,trăm dường con hư

Nếu như các cấp "ưu tư"
Đoàn con, lũ cháu, đâu hư thế này
Đôi lời kết thúc nơi đây
Vì nền giáo dục thời nay vụng về
Từ thành thị tới thôn quê
Cá mè một lứa ,còn chê chổ nào...
Vậy còn cành thấp,cành cao
Cành thấp ít trái,cành cao trái nhiều?

17-1-2013
Trần Hậu Tiến

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 
Support by Blog Sodiyc & Acun
Member of Kopizine and Loenpia.net