About Me

Noel Tái Ngộ

Nhân dịp Noel sắp tới đây, tôi chẳng biết là chia sẻ cho các bạn thứ gì- sự ấm áp- món quà- hay lời chúc ngọt ngào. Nhưng bạn ơi, đừng buồn buồn vì bên cạnh ta có sự ấm áp mà chúng ta không hay biết đó là người bạn thân


Trong cuộc sống hằng ngày của mỗi người chúng ta, ai cũng cần có một người để sẻ chia những thăng trầm của cuộc sống đó là tình bạn mà hôm nay tôi sẻ chia sẽ co các bạn. Mong rằng những điều tôi nói sẽ làm bạn ấm lên một tý.


Tôi có một người bạn rất thân, từ lâu chúng tôi không gặp năm năm rồi còn gì, kể từ Noel năm ấy chúng tôi không gặp nhau nữa nhưng tôi vẫn mong noel năm nay bạn sẽ về. Tên đầy đủ của bạn là Hoàng Gia Bảo. Mỗi năm, cứ vào mùa giáng sinh thì lòng tôi lại tê lạnh vì mang một nỗi nhớ về tình bạn ấm áp về ngày giáng sinh năm ấy.


Thế rồi, Noel năm ấy lại đến, lần thứ năm tôi đón noel buồn thế này. Chuông nhà thờ cất lên một cách lạ thường, tôi bước ra đường phố trong tâm trạng buồn rầu, trống trãi và cô đơn lắm. Các bạn biết không? Hôm ấy cũng là ngày thành phố tổ chức buỗi biểu diễn đàn guitar để trao giải cho các em dưới 15 tuổi trong mùa giáng sinh này. Buồn thì buồn đó, nhưng tôi vẫn đi xem vì trong tôi đang còn một tia hi vọng nào đó dù rất nhỏ nhen sẽ đến với tôi. Cứ mỗi thí sinh bước ra, là mỗi lần tim tôi đập mạnh- thật không hiểu nỗi tim tôi đập nhanh và mạnh hơn trước. Sau khi chào khán giả, bạn ấy ngước mặt lên, tôi không tin vào mắt mình, đó là Hoàng..Gia..Bảo- bạn tôi. Tôi giật mình và thét lớn:


- Bảo! Tớ...


Chưa nói hết câu mọi người ai cũng hướng về tôi vẻ bực mình- khiến tôi im hẳn. Dù không nói được nhưng tôi vui lắm. Bảo chơi một bản nhạc mà ai cũng thích : "Mery Chirsmats". Nhìn bạn biểu diễn tôi có cảm giác bạn là một nghệ sĩ thực sự và trông bạn lớn hẳn. Năm năm xa cách đủ để tôi biết bạn đã lớn, năm năm xa cách đủ để tôi nhận ra tình bạn là quan trọng. Từng điệu hát gãy đàn vang lên là đưa tôi đến một khung cảnh giáng sinh đầy tuyết, nhộn nhịp và cả ông già noel nữa. Kết thúc buổi biểu diễn bạn ấy vừa bước xuống. Hình như bạn loay hoay tìm ai đó . Tôi chạy ra hàng ghế của mình, đến chỗ Bảo, mặt đối mặt, mà tôi không nói lên lời. Bảo mới lên tiếng:


- Tớ tìm cậu nãy giờ đấy!


- Sao cậu tìm tớ_ tôi hỏi


- Vì tớ đã gặp cậu khi cậu lên tiếng gọi Bảo vì tớ nhận ra giọng cậu_ Bảo trả lời.


Nghe xong câu nói đó bạn không biết tôi vui đến mức nào đâu. Nước mắt tôi rơi ra. Bảo chỉ cười mà nói:


- Ôi! Oanh giống con nít quá! Mít ướt hoài! Năm năm rồi! Mà chẳng thay đổi. Lau nước mắt tôi nói:


- Hay ghê! Khóc kệ người ta chứ!


Hồi ấy chúng tôi hay chọc nhau vậy đó. Bạn đừng cười nha. Nói rồi Bảo lại xoa đầu tôi nói:


- Thôi! Mình không ghẹo nữa! Cậu đi dạo với tớ chứ!


- Ừ!_Tôi đồng ý


Nói rồi chúng tôi cùng nhau thả bộ đi ra khỏi sân khấu rồi bắt đầu đi trên con đường Lê Thành Tôn quận 1. Nơi nổi tiếng là đẹp. Con đường này, hôm nay bỗng khác. Có lẽ là vậy rồi. Bảo lên tiếng làm tôi giật mình:


- Oanh ... nè!


- Gì hả..ả! Tôi đáp


- Thật kỳ lạ! Năm năm trước vào mùa giáng sinh, chúng ta kết bạn với nhau cũng trong trường hợp là mình thi biểu diễn guitar và bây giờ chúng ta gặp lại nhau cũng trong trường hợp này. Đúng là noel đưa đến sự gặp gỡ phải không? Cảm ơn vì một mùa Giáng sinh tươi đẹp. Lúc bấy giờ tôi mới để ý đến điều này. Thật là đi một vòng lại gặp lại nhau. Lúc ấy tôi vừa bối rối vừa vui nên không biết nói gì, tôi nói một câu thật ngớ ngẩn:


- Trái đất tròn thật Bảo nhỉ?


- Ừk! Bảo trả lời.


Rồi chúng tôi đi tiếp, vừa đi vừa tranh nhau kể về chuyện của những đêm giáng sinh buồn tẻ. Nhưng đối với tôi bây giờ đều đẹp và đều mời mẻ. Không biết ngọn gió nào đưa chúng tôi đến công viên nơi mà chúng tôi được phát quà vào dịp giáng sinh năm ấy. Thật là vui. Chúng tôi ngồi lên một tảng đá to, dưới là thảm cỏ xanh mịn lác đác vài bông hoa Lê trắng. Cầm cây đàn guitar. Bảo chơi một bản nhạc trong trẻo. Tôi nhớ không lầm đây là bài năm năm trước Bảo dự thi. Những lời ca cất lên như mang đến cho tôi một kỉ niệm, một bức tranh 2 học sinh nhỏ tuổi đang đùa vui dưới những ánh đèn xung quanh là những cây thông quà, với những ánh đèn màu lấp lánh. Tôi mê say đến mức không biết bản nhạc kết thúc lúc nào nữa. Bảo lên tiếng làm tôi giật cả mình:


- Này! Cậu đang suy nghĩ gì vậy Oanh!


Tôi ú ớ :


- Đâu...đâu! Đâu có suy nghĩ gì đâu!


Chỉ vào tôi Bảo nói:


- Không nói dối nha!


Tôi đỏ mặt nói ra sự thật vì tôi không muốn giữa chúng tôi có sự dối trá, và tôi đã nói rằng:


- Mình đang nhớ về buổi giáng sinh năm ấy. Năm chúng mình còn là những cô bé cậu nhóc đó. Đêm giáng sinh ấy là đêm như đi vào đầu mình như một kí ức đẹp.


Thế rồi Bảo nói nhỏ vào tai tôi rằng:


- Thế còn nhớ về cái đó không?


Chưa hiểu được ý bảo nói tôi trả lời:


- Cái đó là cái gì?..Gì..cơ..


Rút trong túi ra một cái đàn guitar bằng gỗ. Bảo nói:


- Cái này nè!


Giờ tôi mới nhớ ra. Đó là cái guitar bằng gỗ mà tôi tặng cho Bảo. Rồi tôi cũng lấy trong túi ra một cặp chuông nhỏ. Đó là món quà Bảo tặng tôi. Thì ra giữa chúng tôi, dù xa nhau nhưng vẫn luôn hướng về nhau. Và tín vật của chúng tôi vẫn theo chúng tôi từng ngày. Dựa vào nó mà chúng tôi nhớ về nhau- tôn trọng nhau.


Tôi nói với Bảo rằng:


- Hi vọng đã đến với tớ một lần. Và tớ cũng mong nó đến lần thứ hai


- Hi vọng??...Bảo ngẩn ngơ mà hỏi


Tôi mới nói rằng:


- Trước khi tớ đến đây tớ mong rằng, sẽ được gặp cậu


- Tại sao? Bảo hỏi


- Vì tớ muốn rằng cậu là một anh chàng yêu guitar thật sự.


Nhưng đó vẫn chưa phải là câu nói thật sự tôi dành cho Bảo, câu thật sự là câu nói: "Vì tớ nhớ cậu Bảo à". Nhưng cũng chẳng sao. Trước gì Bảo cũng biết.


Thế rồi bảo nói tiếp:


- Biết vì sao Bảo từ Mĩ về không?


- Tôi cười và chỉ lắc đầu chứ không nói.


- Vì tớ nhớ cậu và hơn thế nữa tớ nhớ mùa Giáng sinh tại Việt Nam và đặc biệt là vì buổi biểu diễn guitar năm năm mới về một lần sao tớ không về được.


Tôi chưa kịp nói gì thì điện thoại Bảo reo lên, Từ đường dây bên kia reo lên: Em về sân khấu gấp, Bảo em đoạt giải "tay chơi guitar xuất sắc"  rồi! Em về gấp. Tôi nhớ từng chữ một vì tôi luôn mong mọi điều tốt đẹp cho bạn ấy.


Nghe điện thoại xong, Bảo quay sang nói với tôi:


- Cậu đi nhận giải với tớ nhé! Tớ đạt được giải hôm nay là vì giọng nói của cậu lúc đầu buổi diễn đã cổ vũ cho tớ. Tôi cười chảy nước mắt. Cầm lấy tay tôi Bảo dẫn tôi chạy về thật nhanh. Thật bất ngờ!


Đó là niềm vui lớn nhất của tôi. Nhưng niềm vui ấy chưa đến chỗ thì Bảo lại phải đi tôi buồn lắm. Nhưng biết làm sao được. Nhưng chúng tôi đã hẹn rằng: năm năm sau, nơi này vào ngày 24-12 mùa Giáng Sinh chúng tôi sẽ gặp nhau.


Mùa giáng sinh năm 2009 đến với tôi vậy đó. Còn bạn thì sao ? Không biết mùa Giáng Sinh năm nay sẽ thế nào? Nhưng tôi sẽ không buồn vì tôi đang có một niềm tin- sự hi vọng.


Tôi chỉ có vài dòng ít ỏi để chia sẻ niêm vui giáng sinh của mình như vậy thôi. Tôi muốn nói đến bạn rằng "Ai nói mùa Đông là lạnh lẽo nhưng trái lại mùa Đông sẽ rất ấm áp nếu ta biết sưởi ấm nó"


Bạn hãy chia sẻ cho tôi về đêm giáng sinh của bạn nhé ! Có lẽ vì vậy tôi sẽ ấm hơn . Vì mùa Giáng sinh 2010 này có lẽ là một dấu chấm hỏi với tôi.


Hãy chia sẻ với tôi bạn nhé.


___Mery  Christmas__


Phạm Hoàng Oanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 
Support by Blog Sodiyc & Acun
Member of Kopizine and Loenpia.net