About Me

Chiếc áo tạo niềm vui

CHIẾC ÁO TẠO NIỀM VUI.


Đến tận hôm nay tôi vẫn không quên gia đình ba mẹ tôi và nhà chú Thuận cách xa vài trăm mét, nhưng lại tiện đường đi học, nên lúc nào tôi cùng thường ghé nhà Chú để chơi với Liên con Chú, chúng tôi rất thân nhau.


Nghe bà con kể chú Thuận là người đâu ngoài Trung, vùng Hương Khê, Hà Tĩnh. Gia đình chú vào đây cũng đã được mười mấy năm rồi, khi chú vào thì đã có chị Lan, chị Lan sắc sảo hiền lành còn Liên thì vào trong này mới sinh. Tội nghiệp chú vào đây chưa có đất đai gì cả, đầu năm cuối tháng chỉ đi làm mướn kiếm sống qua ngày, có nhiều lúc gặp nắng hạn hay chưa tới mùa không ai kêu công, nên gia đình rất túng quẫn( đó là chuyện của người lớn).


Còn tôi đối với Liện coi nhau như chị em, mỗi lần có bánh quà hay cái gì ăn được, tôi cũng kín đáo chia cho Liên  một nữa, nhiều lúc mẹ bắt gặp. Mẹ nói:


- Gớm! Con Tiên nó coi con Liên hơn mẹ, cái gì nó cũng chia đôi cho Liên, thế mà có bao giờ nó mời mẹ ăn đâu.


Tôi thưa mẹ:


- Mẹ thì có nhiều tiền mua gì ăn chẳng được, con nhà Liên nghèo lắm, chưa bao giờ nó được mẹ nó mua bánh ăn đâu.


Mẹ tôi chỉ đùa vậy rồi thinh lặng đi lo công việc của mình.


Hôm nay cũng như thường lệ, tôi đến nhà Liên chơi thấy Liên khác thường vẻ mặt đượm buồn, ít nói:


Tôi hỏi:


- Nhõng nhẽo gì đây?


Liên vẫn lầm lì chùi qua khoé mặt rồi chậm rãi bước đi.


Tôi nói:


- Ủa, có gì thì nói đi chứ? Hay là Liên giận mình chuyện gì hả?


- Không đâu, Tiên rất tốt.


- Thế nghĩa là gì?


Nói thật với Tiên, ngày lễ giáng sinh và năm mới cận kề, các bạn cùng trang lứa ai cũng được ba mẹ sắm cho đồ mới. Riêng Liên nhà nghèo và lúc này ba mẹ Liên lại không có việc làm, nếu Liên xin thì ba mẹ lấy tiền đâu mà sắm. Mẹ thương Liên chạy chỗ này chỗ kia mà vay mượn rồi lại còng lưng làm mà trả nợ, tội nghiệp mẹ lắm.


Liên nghĩ vậy rồi buồn tủi chút thôi, không có gì đâu.


Tôi nói:


-  Nè Liên bây giờ mình tính thế này nhé, mình có hai chiếc áo mẹ mình mới mua, mình tặng Liên một cái, mình còn một cái và lại đồ cũ của mình còn rất nhiều nên Liên yên tâm.


Liên khuơ tay:


- Không được đâu. Mẹ Tiên mà biết thế nào Tiên cũng bị la đó, còn con Oanh, con Bé nó mà biết được nó cười cho mình thúi mặt.


Tôi nói:


- Giờ đây chỉ có Tiên và Liên thì làm sao tụi nó biết được, riêng mẹ mình thì mình sẽ có cách mà, Liên đừng lo.


Liên vẫn ngoảy ngoảy chối từ, tôi có gắng giải thích hồi lâu Liên mới gật đầu.


- Thế là vui vẻ, tối nay mình sẽ đem đến cho Liên.


- Nếu mẹ Liên có hỏi thì Liên nói tránh là quà thưởng của nhà trường.


Sáng hôm sau trước khi đi chợ, mẹ Tiên mở tủ quần áo xem có cái nào cần giặt để sửa soạn cho ngày lễ. Mẹ kiểm điểm thấy thiếu một cái áo của Tiên, mẹ liền kêu lớn:


- Tiên, lên đây mẹ bảo.


Tôi biết là chuyện chẳng lành, tôi lắm lét vừa sợ hãi vừa nghĩ ra cách để nói với mẹ.


Mẹ quát:


- Một cặp áo mẹ mua hôm trước sao bây giờ chỉ thấy một cái, vất bở đi đâu rồi. Con gái con gớm đã mười bốn tuổi đầu rồi mà bã đâu vứt đấy. Tôi càng ấm ớ, mẹ càng la lớn. Ba đang làm việc ngoài vườn nghe tiếng to liền chạy vào:


- Có gì mà mẹ con om sòm ra vậy.


- Anh coi, em mới mua cho nó một cặp áo mà nó vứt đâu một cái.


Ba nói:


- Em nên hỏi từ từ coi con nó nói sao, chứ em la lớn như vậy nó lại sợ mà câm luôn.


Ba hỏi: - Cái ao con bỏ quên đâu, làm rơi hay phơi nắng gió bay, không còn cách nào khác tôi đành thú thật. Thưa ba mẹ cái áo con đã tặng một người bạn nghèo.


Mẹ hỏi:


- Con tặng ai? Ai tặng con mà con tặng bạn, nghèo ư? Chắc gì họ có để tặng lại con. Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ.


Mẹ ơi, con đi học giáo lý anh chị dạy con khi giúp người nào thì mình không mong được họ trả lại sẽ có phúc hơn. Con nghĩ thế nên trộm phép cha mẹ để chia sẻ cho người bạn nghèo một cái áo.


Ba tôi thinh lặng rồi kéo mẹ ngồi sát bên:


- Em ạ, con nó nói đúng. Đáng ra việc này mình phải dạy con thực hành lời Chúa, nhưng mình đã thiếu sót. May thay con ta đã hiểu và làm một việc tốt, đó là điều đáng mừng. Thôi bỏ qua việc này.


Hôm nay cũng nhờ chuyện chiếc áo mà ta đã ý thức hơn, nhất là con ta đã trưởng thành trong ý Chúa, thật là một ngày rất vui mừng.


                                                                                                                                           Nguyễn Thị Mộng Thu ( thiếu nhi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 
Support by Blog Sodiyc & Acun
Member of Kopizine and Loenpia.net