(ngày 24 tháng 10 năm 2010)
Lc 18, 9-14"Người thu thuế ra về được khỏi tội".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu nói dụ ngôn sau đây với những ai hay tự hào mình là người công chính và hay khinh bỉ kẻ khác: "Có hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người biệt phái, một người thu thuế. Người biệt phái đứng thẳng, cầu nguyện rằng: 'Lạy Chúa, tôi cảm tạ Chúa vì tôi không như các người khác: tham lam, bất công, ngoại tình, hay là như tên thu thuế kia; tôi ăn chay mỗi tuần hai lần và dâng một phần mười tất cả các hoa lợi của tôi'. Người thu thuế đứng xa xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực và nguyện rằng: 'Lạy Chúa, xin thương xót con là kẻ có tội'. Ta bảo các ngươi: người này ra về được khỏi tội, còn người kia thì không. Vì tất cả những ai tự nâng mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nâng lên".
Đó là lời Chúa.
Suy Niệm Lời Chúa
Lời Cầu Nguyện Thiết Thực (Lc.18,9-14)
Lm JB Phan Kế Sự
1. Nhu Cầu phải Cầu nguyện.
Hôm nay, một lần nữa, chúng ta lại gặp chủ đề cầu nguyện được nhắc đến trong bài Phúc âm. Chúa Giêsu giới thiệu dụ ngôn người Biệt Phái và người thu thuế để nhắn nhủ các thính giả rằng họ phải luôn luôn cầu nguyện và đừng bao giờ nản lòng. Trong tất cả những giáo huấn của Người, Chúa Giêsu thường nói đến nhu cầu cầu nguyện hơn những vấn đề khác, ngoại trừ vấn đề đức tin và đức ái. Bằng nhiều cách thế khác nhau, Thầy Chí Thánh dạy rằng, cầu nguyện là điều tuyệt đối cần thiết nếu chúng ta muốn đi theo Người. Ngay từ khởi đầu triều đại giáo hoàng, Đức Gioan Phaolô II đã tuyên bố:" ?ối với tôi, cầu nguyện là ưu tiên hàng đầu. Cầu nguyện là điều kiện tiên quyết căn bản để phục vụ Giáo Hội và thế giới... Mọi tín hữu hãy luôn luôn coi việc cầu nguyện như một yếu tố thiết yếu và không thể thiếu được trong ơn gọi của mình. Việc cầu nguyện phải đi trước và phủ bóng trên mọi công việc khác. Chúng ta quá biết rằng thái độ chúng ta trung thành hoặc chểnh mảng đối với việc cầu nguyện là một cuộc trắc nghiệm về sinh lực của đời sống đạo đức, đời sống Tông đồ, và sự tín trung của Kitô hữu". Thiếu cầu nguyện, chúng ta đừng mong theo nổi bước chân của Chúa Giêsu giữa trần thế này. Chúng ta cần cầu nguyện như chúng ta cần lương thực để ăn và không khí để thở.
2. Cầu nguyện khiêm tốn và tín thác. Dụ ngôn người biệt phái và người thu thuế.
Mục đích của dụ ngôn trong bài Phúc âm hôm nay là dạy cho chúng ta biết sự khác biệt giữa đạo đức thật và đạo đức giả. Như chúng ta nghe trong bài đọc Một: Lời cầu nguyện của kẻ khiêm nhượng vượt quá trùng mây. Nó luôn thấu đến tòa Chúa và mang lại kết quả. Thánh Luca nói rõ, Chúa dạy dụ ngôn này cho những kẻ tự hào cho mình là người công chính mà khinh khi người khác. Chúa dùng hai hình ảnh quen thuộc với các thính giả: Có hai người lên Đền Thờ. Một người thuộc nhóm Pharisiêu, còn người kia làm nghề thu thuế. Ngay từ đầu dụ ngôn, chúng ta thấy hai người ấy có chung một mục đích, nhưng cách làm thì hoàn toàn khác biệt. Người Biệt Phái không đến để cầu nguyện với Thiên Chúa. Trên thực tế, ông ta chỉ nói về bản thân. Trong những lời của ông không có một chút tình yêu nào đối với Thiên Chúa, cũng không có một mảy may dấu hiệu của lòng khiêm nhượng. Người Biệt Phái đứng trước nhan Chúa và kể lể về lối sống ngay chính của ông. Ông so sánh đời sống của ông với lối sống của tha nhân, và tự nhận mình là người công chính. Dường như ông ta thực sự không cần gì đến Thiên Chúa.
Còn người thu thuế đứng ở xa xa. Ông không dám đến gần, bởi vì Thiên Chúa đã đến gần bên ông. Ông không ngước mắt lên trời, bởi vì lúc này Chúa của các tầng trời đã ở trong ông... Quả thật, Thiên Chúa ở gần hay ở xa đều tùy thuộc vào chúng ta. Hãy yêu mến đi, và Người sẽ đến. Thiên Chúa rất lưu tâm đến mọi điều chúng ta thưa với Người. Người thu thuế đã được Chúa thương nhờ sự khiêm nhượng và tín thác, bởi vì Thiên Chúa chống lại kẻ kiêu căng và ban ơn cho người khiêm nhượng. Dụ ngôn dạy cho chúng ta biết rằng lời cầu nguyện của chúng ta phải thấm nhuần khiêm nhượng, chú tâm và tin tưởng. Chúng ta phải tránh thái độ cầu nguyện như người Biệt Phái hôm nay, chỉ biết qui về cái tôi của mình.
Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta rằng đức khiêm nhượng phải là nền tảng cho những lần gặp gỡ của chúng ta với Người. Thiên Chúa muốn chúng ta cầu nguyện như những người con nhỏ chờ đợi nơi lòng thương xót của Người. Chúng ta hãy nài xin Đức Mẹ dạy cho chúng ta biết sống với Con của Mẹ. Chúng ta hãy noi theo gương Mẹ đã sống tại Nazareth và những năm tháng đời công khai của Chúa. Chúng ta hãy mạnh mẽ quyết tâm đừng bao giờ bỏ bê việc cầu nguyện, và hãy làm hết sức mình để thắng vượt những cơn chia trí trong giờ chuyện vãn thân mật với Chúa. Lạy Chúa,xin dạy chúng con cầu nguyện,như xưa Chúa đã từng dạy các môn đệ cầu nguyện: "Lạy Cha chúng con ở trên trời..." Amen.
Lm JB Phan Kế Sự
Lm Phaolô Cao Thế Bình SDD
Kính thưa quí ông bà anh chị em, thời nào, ở đâu cũng có
các tòa án để xét xử, và xem ra càng văn minh bao nhiêu thì lại có nhiều vụ xét xử bấy nhiêu, hay nói khác đi, có nhiều quan toà để xét xử, nhưng sự xét xử của quan tòa trần gian nhiều khi thiên vị, bất công; người vô tội thì trở thành người có tội, và người có tội lại được tha bổng.
Hôm nay, qua bài đọc 1, sách Đức Huấn Ca, có nói đến một người quan toà, người quan tòa ở đây là chính Thiên Chúa, Ngài là một vị quan án chuẩn mực, công minh và chẳng ai hối lộ được Ngài, vì mọi sự trong hoàn vũ này đều thuộc về Ngài; nên Ngài chỉ có trao ban chứ đâu cần nhận về. Cho nên tác giả sách Huấn Ca có lý để nói cho mọi người biết: " Người không xem sao vinh quang loài người, không vị nể kẻ nghịch cũng như người nghèo" ( Hc 12,-13). Như vậy, Thiên Chúa là Đấng công minh tuyệt đối khi xét xử, nên chi: "Tất cả mọi người đều phải đưa ra ánh sáng trước toà Thiên Chúa, mọi người sẻ lãnh nhận những gì tương xứng với các việc tốt hay xấu họ đã làm, khi còn ở đời này". ( 2Cr 5,10). Quả thật, ai mà không lo sợ khi đứng trước tòa án công thẳng của Thiên Chúa, nhưng may thay cho chúng ta lại có được Một Thiên Chúa từ bi nhân ái, không chấp nhất, mà chỉ có xót thương. Được một Thiên Chúa như vậy, thì chúng ta phải vui sướng mà reo lên như lời đáp ca: "Tôi chúc tụng Chúa trong mọi lúc, miệng tôi hằng liên lỉ ngợi khen Người." ( Tv 33, 2).
Quí ông bà anh chị em thân mến, lời mà tác gỉa của Thánh Vịnh 33 trên, là một cảm nghiệm về Chúa yêu thương, về lòng từ bi thương xót của Chúa đã thực hiện không những cho tác giả mà còn cho cả dân riêng của Thiên Chúa nữa. Phải chăng trong cuộc sống, mỗi người nếu cảm nghiệm được tình yêu thương của Thiên Chúa dành cho bản thân, gia đình, cộng đoàn, giáo xứ muôn vàn những sự tốt lành; trong đó có khi là những điều mà xem ra đối với ta là một nỗi đau khổ, buồn phiền, nhưng ta đâu có biết Chúa đang muốn dẫn ta đi một con đường khác tốt đẹp cho cuộc sống vĩnh cửu của chúng ta mà lúc này ta không thể hiểu được ích lợi của sự việc xẩy ra cho ta. Thánh Phao lô rất hiểu được gía trị của những đau khổ, đòn vọt, tù đày, bị bỏ rơi, cô đơn...nhưng qua những đau khổ đó giúp cho ngài được nên đồng hình đồng dạng với Đức Ki-tô hơn, như lời của ngài qua thơ gởi cho Ti-mô-thê, ngài viết: " Cha đã chiến đấu trong cuộc chiến chính nghĩa, đã chạy đến cùng đường và đã giữ vững đức tin. Lần đầu tiên cha đứng ra biện hộ cho cha, thì chẳng ai bênh đỡ cha. Trái lại mọi người đều bỏ mặc cha." ( Tm 4,16).
Như vậy, là người ki-tô hữu, ta phải sống làm sao để cuộc đời của ta là lời ca tụng Chúa không ngừng thì ta cần phải có cặp mắt đức tin, để nhìn được tất cả mọi sự đều là HỒNG ÂN, có như thế ta mới đáp trả tình yêu của Thiên Chúa bằng lời ca tụng, qua tất cả mọi việc làm của chúng ta, và ngay cả cung cách cầu nguyện của chúng ta luôn mang tâm tình tạ ơn, và luôn tìm ra thánh ý Chúa, để ta thực hiện thánh ý Ngài, chứ không phải bắt Chúa phải thực hiện ý của ta. Thực hiện ý của Thiên Chúa, như Chúa Giêsu đã để lại mẫu gương tuyệt vời: " Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho con khỏi phải uống chén này. Tuy vậy, xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha." ( Mt 26,39).
Trong cuộc sống hằng ngày, nếu một người có đời sống tương quan mật thiết với Chúa thì chắc chắn các hành vi, nghĩa cử của họ mang đậm nét yêu thương và khiêm tốn như hình ảnh mà Chúa Giêsu kể dụ ngôn: hai người lên đền thờ cầu nguyện. Chúa muốn mỗi con người cần phải có lòng khiêm tốn, được trải ra trong mọi công việc; cụ thể trong lúc cầu nguyện như người thu thuế: "Đấm ngực và nguyện rằng: Lạy Chúa, xin thương xót con là kẻ có tội." (Mt 18,13). Phải, nếu lời cầu nguyện của chúng ta hướng về Thiên Chúa là Đấng cao cả thánh thiện, nên chi mọi loài phải mở miệng ra để ca tụng Thiên Chúa; đồng thời chúng ta hướng về chính con người của mình để nhận ra những yếu đuối, lỗi lầm, đủ mọi tính hư, tật xấu, tội lỗi, để chúng ta hạ mình khiêm tốn, nếu không chúng ta dễ rơi vào tình trạng như người Biệt Phái qua lời cầu nguyện của ông: " Lạy Chúa, tôi cảm tạ Chúa vì tôi không như các người khác: tham lam, bất công, ngoại tình. Tôi ăn chay mỗi tuần hai lần, và dâng một phần mười hoa lợi, hay như tên thu thuế kia."(Lc 18, 11-12). Quả thật, nếu lời cầu nguyện của chúng ta mà hướng về Chúa, và lấy Chúa làm tiêu chuẩn, kích thước, mẫu mực thì ta cần phải vươn lên không bao giờ ta ngưng nghĩ. Nhưng, nếu lời cầu nguyện của chúng ta mà lấy người khác để so đo thì ta dễ tự hào, tự mãn, tự kiêu vì một vài việc làm nào đó, một vài nhân đức nào đó của ta hơn người khác. Đây là thái độ của người Biệt Phái, đại diện cho tầng lớp tự hào kiêu căng bất cứ nơi đâu, thời nào; cầu nguyện để khoe khoang những công đức với Chúa, đồng thời có những lời miệt thị, khinh khi, chê bai người khác ngay trong chính lời cầu nguyện, và nếu lời cầu nguyện như thế làm sao được Chúa nhậm lời, vì Chúa Giêsu đã quả quyết trong cuối bài Tin Mừng: "Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên" ( Lc 18,14).
Xin Chúa, qua lời cầu của Mẹ Maria mà tháng mười, chúng con chạy đến với Mẹ hơn qua Kinh Mân Côi, để xin Chúa ban cho mỗi người chúng con luôn biết hướng về Chúa, và được Chúa cuốn hút chúng con vào trái tim từ ái của Ngài, để cuộc đời chúng con thành lời ca tụng Chúa không ngừng. Amen.
Lm Phaolô Cao Thế Bình SDD.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét