About Me

Thầy là ông nội

Ông là người thầy của tôi, người đã để lại một vùng trời tuổi thơ thanh bình, trong trẻo  trong tôi, giúp nâng đỡ tâm hồn tôi sau này...

Người thầy của tôi không dạy tôi qua bảng đen, phấn trắng, qua giấy vở và mực tím, cũng không qua những ngày đi học từ sớm tinh mơ. Người chỉ trìu mến cầm tay tôi, dẫn tôi qua những con đường của tuổi thơ thanh bình, xây dựng nên một phần ký ức rất trong, rất vẹn nguyên và êm đềm của tôi hiện giờ. Người đối với tôi, là Cha, là Mẹ, là Thầy. Và là Ông Nội.

Ông tôi vốn xuất thân là nhà giáo của một ngôi trường đại học có tiếng ở Hà Nội. Có lẽ chính yêu cầu công việc đã tạo nên tính cách điềm đạm, phong thái mẫu mực, hơn hết là niềm mong muốn được truyền đạt những kiến thức mình có. Tôi 5 tuổi, tò mò với hết thảy mọi thứ trên đời, và ông không ngần ngại giải đáp cho tôi từng ấy sự hiếu kì. Cho tới bây giờ, nhìn lại những câu trả lời của ông, tôi chỉ thấy bên trong mình một niềm kính trọng hòa với nỗi nhớ thương. Ông giờ không còn khỏe nữa.

Nếu có một điều tôi đã học được từ những câu trả lời của ông, thì chính là những câu chuyện cổ tích. Là Thạch Sanh, là Lý Thông, là những con trăn to lớn xấu xa ám ảnh vào từng giấc mơ. Là Sọ Dừa tròn lăn lông lốc, hay những cô gái hiền lành nết na cưới được Hoàng tử. Sau mỗi bữa cơm tối, ông nằm nghỉ trên chiếc giường đơn trong phòng riêng, tôi nhất quyết tò tò đi theo đòi nghe truyện kể : “Ông vừa ăn cơm xong, cơm đè hết kho truyện trong bụng rồi.”













Ông đã dạy tôi chơi cờ vua và cờ tướng. Tôi còn nhớ buổi học đầu tiên, tôi hết sức hào hứng, với bàn cờ bằng vải quăn góc và bộ quân đen trắng bằng nhựa nham nhở. Hai ông cháu cùng ngồi đánh cờ rất nhiều, tôi luôn là người thắng, tất cả đều do ông nhường cả.

Giờ tôi biết, có bày cờ ra cũng sẽ chẳng ai đủ kiên nhẫn chơi cùng, cũng như chẳng ai nhường tôi kín đáo một cách rất lộ liễu như ông nữa.

Bản thân là nhà giáo, biết được sự quan trọng của giáo dục đối với một con người, ông luôn lặng lẽ khích lệ tôi từ những ngày tôi bắt đầu biết đọc. Cuốn truyện cổ tích ông đưa, với gáy sách khâu bằng chỉ và giấy vàng, tôi chẳng nề hà mà đọc ngấu nghiến tới thuộc làu. Mỗi lần từ quê ra, gặp tôi, điều đầu tiên ông hỏi chính là về việc học.

Tôi đã lớn, bắt đầu xuất hiện những xung đột không tránh khỏi giữa hai thế hệ. Nhưng tôi biết, dù có chấn động quá lớn và tôi có chìm nghỉm giữa những giận dữ của tuổi trẻ, thì phần nâng đỡ tôi đứng dậy, không lệch hướng khỏi lương tâm và tình cảm, chính là những kí ức từ những ngày còn rất trong của tuổi thơ.


Tôi ở đó, với người thầy đầu tiên của mình, với những hình tượng vững chắc về thế giới xung quanh qua sự chỉ bảo của ông. Tôi có thể thay đổi, nhưng đâu đó sẽ ở lại một vài vệt lấp lánh sáng rực của thế giới rất đẹp đó.


Khuất Thị Bích Hạnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 
Support by Blog Sodiyc & Acun
Member of Kopizine and Loenpia.net