Phải chi, em ạ, nắng bình yên
Tôi thiết tha chi chuốc muộn phiền
Từ khi thơ đã len vào máu
Tôi thấy mình như một gã điên
Tôi dệt cho đời bao ước mơ
Cho thế gian thôi hết bụi mờ
Cho con thuyền nhỏ xuôi về bến
Cho chốn dương gian hết đợi chờ
Vậy mà em ạ - mới hôm qua
Núi chợt hững hờ, mây cũng xa
Trăng non tủi phận ôm mặt khóc
Tôi ngẫm sự đời – Ôi xót xa!
Hồ Văn Lành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét