
Ánh mắt trao nhau lệ nhạt nhòa
Ngượng ngùng em đứng bên song cửa
Anh thấy lòng anh như xót xa !
Em giờ là vợ của người ta
Phú qúy, cao sang, rộng cửa nhà
Xưa anh nghèo quá không dám ngỏ
Chỉ biết yêu em rất thật thà!
Năm tháng kéo dài bước tương lai
Ra đi gói trọn cả hình hài
Của người con gái cùng chung xóm
Ai biết khi về, ai thiếu ai !
Đau đớn hôm nào sáng mùa đông,
Rẽ bước sang ngang em lấy chồng.
Thẫn thờ anh đứng bên song cửa,
Chết lặng hồn anh em biết không ?
Hồ Văn Lành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét