Nhạc sỹ Phạm Đăng Khương từng có cảm nghiệm và đã viết nên ca khúc Con Đường đến trường :
Nhớ những ngày nơi đây
Cùng bạn bè sống dưới mái trường này
Nhớ tiếng nói Thầy Cô
chắp cánh ta bay bay vào cuộc sống
Nhớ nhớ mỗi mùa thi qua
Là một lần ghi dấu trong cuộc đời
Nhớ ghế đá hàng cây
Làm bạn cùng tôi mỗi lần đến trường

Cùng bạn bè sống dưới mái trường này
Nhớ tiếng nói Thầy Cô
chắp cánh ta bay bay vào cuộc sống
Nhớ nhớ mỗi mùa thi qua
Là một lần ghi dấu trong cuộc đời
Nhớ ghế đá hàng cây
Làm bạn cùng tôi mỗi lần đến trường

Hẳn tác giả Đăng Khương và nhiều nhạc sỹ, thi sỹ và tất cả mọi người đều không khỏi bùi ngùi, xúc động khi mỗi mùa hè tới, mỗi lần tiếng ve râm ran bên hè là báo hiệu một mùa hè sau những tháng ngày miệt mài trên ghế nhà trường với bao hoài vọng, ước mơ. Nỗi nhớ một màu hoa, hòa cùng những chồi đang đơm bông cảm giác như đuợc trẻ lại. Để rồi cảm giác nao nao ấy cứ ùa về mỗi lần mùa hè tới, chạy qua những ngôi trường, những em học sinh đang làm lễ tổng kết. Lòng bâng khuâng khó tả, nhớ về một thời cắp sách đến trường, nhớ những hàng cây cứ độ hè về lại ra hoa đỏ thẳm, hòa quyện với sắc trời, và cùng với tiếng ve râm ran, tạo nên những giai sắc, những thanh âm thật tuyệt diệu mà vô cùng da diết trong nỗi nhớ...
Có thể nói mùa hè là mùa chia tay, mùa của xao xuyến, và những cuốn nhật ký trao tay cũng bắt đầu từ đây, chật kín những câu nói dễ thương, để lâu lâu lật lại và những ký ức lại ùa về, lắc đầy trong tâm trí.
Nhưng rồi năm tháng cũng dẫn trôi, những kỷ niệm, những khuôn mặt cũng xa mờ dần miền ký ức tuổi học trò, để rồi mỗi đứa mỗi nẻo chia tay bạn bè, mỗi người mỗi chí hướng, một ước mơ, hoài bão….
Thời gian cứ trôi qua là những chuỗi ngày trải nghiệm, xa lắm những ngày không thể quay về tuổi thơ để cùng nhau học nhóm dưới trời đầy sao, cái gọi tao- mày thân quen giờ đây khó gặp lại. Những ngày không học bài bịphạt một cách đích đáng.
Nhanh thế đấy, giờ tôi cũng đã là một cô thiếu nữ,trong tôi giờ chỉ còn là kỷ niệm. Mỗi mùa hè trôi qua là một mùa nhớ nhung, xao xuyến, ai đã từng chứng kiến hoa phượng nở, rơi, héo úa mà lòng lại chẳng lưu lại những chút nhớ nhung, man mác. Bởi bao nhiều mùa hè trôi qua là bấy nhiêu mùa thi trôi qua trong sự nuối tiếc, bao cánh phượng rơi thì bấy nhiêu cái chia xa. Những cánh phượng đuợc như muốn gói gọn những lời nhắn nhủ, rằng bạn đừng quên tôi nhé; chứa đựng biết bao tâm tình của tôi của bạn và của Cô Thầy.
Một mùa hè nữa đang dần trôi qua, phượng vẫn đứngđó, ngày càng mòn mỏi tiễn chân biết bao cậu học trò và có khi nào phượng tự hỏi và muốn lũ chúng tôi một lần quay lại mái trường xưa, hàng ghế cũ, và ngắm lại cây phượng vĩ mà năm nào cũng thế, cứ mùa hè tới lại tiễn đưa những cô cậu lên đường, làm nên biết bao thành tích cho truờng. Nói tới đây tôi chợt nhớ một nhạc sỹ nào đó đã viết rằng: “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn”, buồn cho sự chia ly, nuối tiếc. Nhưng cũng nhờ sự chia ly nuối tiếc đó là sức mạnh là động lực để tôi, để chúng ta bước lên những con đường lớn hơn, nhiều chông gai nhưng cũng nhiều trải nghiệm hơn. Và nối tiếp bao nhiêu mùa hoa phượng nở cũng bấy nhiêu người đã ra đi, bao nhiêu người ở lại trong sự nuối tiếc.

Mới đó mà thời gian vụt qua nhanh quá, tôi giờ cũng đã tốt nghiệp và đã đi làm rồi, nhớ lắm mỗi khi hè về nhớ những buổi chào cờ, những giọng nói thân thương của Thầy Chủ Nhiệm ,nhớ những lần điểm danh bất thình lình của Thầy Quản Sinh, nhớ những lần cúp học đi chơi, nhớ… Nỗi nhớ ấy làm tôi nao lòng, chiều một buổi chiều tan ca!
Vivi Nguyễn - Caibang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét