Em gọi tên người trong buổi chiều giữa tháng mười hai
Đông rét mướt theo em vào từng hơi thở
Nổi cô đơn thường làm em lo sợ
Lại dội về làm chống chếnh bước chân
Em khoác lên mình hơi ấm giữa chiều đông
Dư hương cũ còn nồng nàn nơi nếp gấp
Trên phố nhỏ người ngược xuôi tấp nập
Riêng mình em đếm bước với đơn côi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét