About Me

ÁO EM MẶC

O em gái xí xọn của tui gởi cho tui bài thơ ''Áo Lụa Còn Đâu?'' để tui nhớ Nguyên Sa và bài ''Áo Lụa Còn Nguyên'' để tui nghĩ tới cái mốt hôm ni.
Ngày xưa, khi còn nữ sinh, rồi sinh viên, lúc mô o em gái cũng mặc áo dài. Ra trường đi dạy học, o cũng rứa. Chừ, o vẫn mặc áo dài để đi nhà thờ hay dự tiệc cưới...
Biết em gái muốn mình ''phản ứng'' ra răng về hai bài thơ đã noái, tôi bèn sao bài thơ của tui ''Áo Dài Trong Mơ'', cho nó nằm dưới hai bài nớ.
Vậy, xin kính tặng quý Vị cả ba bài.

Phan văn Phước

ÁO LỤA CÒN ĐÂU ?

Nắng Sài-gòn anh đi mà chợt sốt
Bởi vì em mặc chiếc váy mỏng tanh
Anh thấy em mà anh hổng dám nhìn
Váy của em đã không còn chỗ ngắn
Anh vẫn nhớ, em ngày xưa duyên dáng
Áo dài bay trong bảng lảng mây chiều
Nhưng sao nay em thay đổi rất nhiều
Em chạy theo những “mô-đen bốc lửa”
Gặp một bữa, anh hết hồn một bữa
Gặp hai hôm, anh xây xẩm mặt mày
Em ra đường chỉ vài kẻ khen hay
Còn hầu hết đều nhìn em ngao ngán
Xưa em đẹp với áo dài duyên dáng
Xưa em xinh với chiếc áo bà ba
Nay thấy em, anh nhìn hổng có ra
Bởi em mặc toàn “thời trang kinh dị!”
Em nghĩ sao, hỡi người anh yêu quý
Giữ hộ anh xinh xắn áo bà ba
Anh vẫn yêu những màu áo quê nhà
Giữ hộ anh tà áo dài truyền thống.



ÁO LỤA CÒN NGUYÊN

Nắng Sài-gòn anh say rồi gay gắt
Chẳng vì em mặc váy ngắn gọn, sang
Váy lụa xinh chính hiệu Ý đàng hoàng
Sao anh nỡ gọi “thời trang kinh dị”?
Em vẫn nhớ ngày xưa anh thậm chí
Khen thon thon “trường túc bất chi lao”
“Dáng kiêu sa, đài các, đẹp làm sao
Em bận áo ngắn, dài, sao cũng đẹp!”
Người thiếu nữ tuổi xuân ôi hạn hẹp
Chiếc rốn xinh dấu nhẹm phí của đi
Áo dài bay phất phới rứa mà chi?
Giặt tốn nước, may tốn công, tốn của!
Rồi thiển nghĩ đời người đâu mấy thuở
Chiếc áo choàng sao làm nổi Thầy Tu?
Mới xuân về, chợp mắt đã sang thu
Nên chỉ cố ''enjoy'' theo tâm nguyện...
Người yêu hỡi, anh ơi nên hãnh diện
Giúp dùm em ăn diện với người ta
Giữ làm chi cổ điển áo bà ba
Còn truyền thống áo dài – chuyện dzĩ vãng!

Thu Phương

ÁO DÀI TRONG MƠ

Trong mơ, những chiếc áo dài
Các cô thục nữ khoan thai đến trường
Tà bay như để phô trương
Áo dài nhuộm trắng con đường em đi
Ở trong khóm lá xanh rì
Xôn xao gió cũng thầm thì như ai
Khen em để suối tóc dài
Vờn quai, vành nón, bờ vai, lưng mình...
Cảm ơn đời có nữ sinh
Đưa tôi vào mộng trữ tình mê say
Tha hương, nhớ những tháng ngày
Nhìn em vào lớp mặt mày hồn nhiên
Trong mơ, chưa thấy nàng tiên
Nhưng luôn thấp thoáng dáng hiền nữ sinh
Áo em màu phấn trắng tinh
Cho tôi sống lại tâm tình ngày xưa...
Người ơi, nhớ mấy cho vừa?
Giấc mơ ngắn quá nên chưa thỏa lòng!


Phan văn Phước
Đức Quốc, 20.7.2001

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 
Support by Blog Sodiyc & Acun
Member of Kopizine and Loenpia.net