VƯỜN ĐÊM
Mưa xuân xuyên ánh trăng rằm
Hoa xuân dìu dịu hương thầm tóc em
Giọt nào quyện gió vườn đêm
Giọt nào gõ nhịp bền thềm ngu ngơ
Vườn xuân lá hát lời mơ
Nàng xuân ngây ngất dòng thơ tuyệt vời
Không gian quyến rũ gọi mời
Giữa khuya xuân nở một trời hoa thơ.
TỨ TUYỆT GIAO THỪA
I. Em thắc thỏm đợi mùa xuân gõ cửa
Đêm cuối năm sương rớt cũng âm thầm
Nào, ngồi lại bên bếp hồng rất ấm
Nơi chúng mình đã cuối mùa đông.
II. Hình như rét phập phồng bên thềm gió
Áo len ngoan mong sớm sáng mai này
Khe khẽ lắm, mùa đang về, bước nhỏ
Hương xuân nồng thơm đến những ngón tay.
VỌNG MÙA
Ru lòng phía bình yên
Về một phương trời nhớ
Vắt mình trên lá cỏ
Thởm thắc cùng mùa xuân
Ngậm ngùi khúc thơ đêm
Uống mình từng dòng sáng
Phập phồng rung nhịp thở
Xênh xang ngợp chồi non
Ướp bỏng rợp thời gian
Gíâc mơ ngày vỗ cánh
Xa thẳm miền ý nghĩ
Gom nhặt khúc ầu ơ
Vọng mùa từ hương xa
Thổi nhịp đời hao khuyết
Cội làng về quá vãng
Dư âm một ngày xuân.
PHỐ VÀO XUÂN
Bắt đầu từ giọt sương trên lá
Mùa xuân gọi màu xanh lên cây
Chim hót nốt những lời năm cũ
Chỉ chờ rót nắng xuống mà say
Chưa hết đêm đã ngày về phố
Áo người qua nghiêng ngả dốc dài
Môi chưa hát đã tình lên mắt
Tiếng chuông chùa đã đọng vào mây
Chắp tay nguyện trăm điều không thật
Để đất trời thánh thiện một năm
Gió cứ như bàn tay người ấy
Vừa vụng về nắm… vụt qua sông…
HOA VÀ MÙA XUÂN
Những bông hoa nở trong đêm
Lặng im như cuộc sống
Có thể hồng có thể vàng có thể trắng
Làm sao biết mùa xuân thích màu gì?
Dưới bầu trời xanh và trên thảm cỏ xanh…
Lóng cóng cơn gió cuối đông
Lượm lặt từng chút hương thơm
Mang đi khắp hang cùng ngõ hẻm
Đi đến tận cùng của thời khắc dần qua…
Nơi góc nhà ẩm thấp
Trên gương mặt nhấp nhô năm tháng
Bừng nở nụ hoa môi
Thôi không còn héo hắt
Sợ mùa xuân không về…
VỌNG KHÚC XUÂN
Có phải mùa xuân là cõi nhớ
Mà dòng sông xa thẳm bến bờ xa
Tha thiết quá! Nắng vàng hanh một thuở
Dấu yêu nào đắm đuối những âm ba.
Còn gì nữa vườn ai hoa tím vỡ
Gót mùa đi bằn bặt giẫm tim người
Em đốt cháy lời yêu ngày tháng cũ
Còn lại đây sương khói phủ môi cười.
Ta chới với giọng đàn mùa xuân ấy
Guitar buồn réo rắt gọi tên nhau
Bờ năm tháng sóng tình xô mòn mỏi
Cánh hoa yêu trôi dạt bến sông nào.
Ừ! Có lẽ mùa xuân là cõi nhớ
Ta đắm chìm trong dư ảnh mù xa
Rồi tất cả sẽ nhập nhoè hư ảo
Mơ xuân về lại giục giã xuân qua…
TIỄN MÙA
Đông đã xa rồi không kịp nữa
Vết mùa đi lăn lóc mưa bay
Phía người qua, mùa xuân mù sương trắng
Phía mắt nhìn, lạc lõng nắng trên tay.
Những dấu chân không làm sao giữ được
Sông Cao Lãnh khắc khoải vỗ tên người
Một chỗ ngồi cũng đã thành khoảng trống
Một nỗi lòng hụt hẫng xuống mênh mông
Không kịp nữa, dẫu cố tình mưa muộn
Ngỡ thời gian xe cứ chạy vòng quanh
Tiễn Đông đi gió dùng dằng đứng lại
Chỗ Xuân về bần bật lá mùa xanh.
THÁNG CHẠP QUÊ TÔI
Vẫn còn cái nắng vàng kem
Không dưng lại cảm thấy thèm buốt răng
Đợi mùa mang rét về thăm
Xoè tay ra đếm. Tròn năm mất rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét