Đưa xuân ra ngỏ đầu năm,
Tháng giêng sinh nhật bầy chim cũng về.
Nắng lên thắp nến bốn bề,
Lá hoa sum họp nhắn nhe tự tình.
Riêng tôi còn nụ tầm xuân,
Tặng em không tiếc trăm năm nổi buồn.
Vẫn còn hoa bưởi trắng nguyên,
Vườn xanh cỏ biếc vẹn tuyền thơ ngây.
Và còn một miếng trầu cay,
Dấu môi để lại vẫn say nghiêng trời.
Xin đừng – đừng hỏi vì sao,
Nghìn năm tôi có cỏi nào - lãng quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét